51 quốc hương - P. Thảo điền - Q. Thành phố hồ chí minh | lienhe@sociallife.vn | 028 3821 3536

Những câu chuyện mưu sinh của người lao động ngoài trời

120 đã bánTạp chí
0 ₫
0 ₫
0 Xu
0 Xu
...Viện SocialLife
Xem thông tin

Thành phố Hồ Chí Minh - Mặc trời giông gió, những xe hàng rong trước cổng chợ đầu mối nông sản Thủ Đức vẫn căng dù chống chọi, đợi cơn mưa qua để tiếp tục một ngày bươn chải.

Chợ đầu mối nông sản Thủ Đức không chỉ là nơi mưu sinh của những người bán buôn nông sản. Khuôn viên rộng hơn 20 héc ta này còn là nơi “nuôi sống” rất nhiều người lao động bấp bênh từ khắp nơi đổ về.

Có người tha hương lên đây bán vé số, có người chạy xe ôm… Người có được ít vốn thì sắm chiếc xe đi kéo hàng thuê. Người thì mua dăm ba cái ghế, cái bàn, đặt tạm một góc trước chợ bán nước cho dân lao động.

Ngày nắng, cực mấy họ cũng chẳng nề hà. Nhưng chỉ cần một cơn mưa đổ xuống, là có thể cuốn đi một ngày làm việc của tất cả.

Lúc đó là 14 giờ 30 phút. Tôi và đồng nghiệp được chú L., người đã chạy xe ôm mười mấy năm ở khu chợ này, kết nối để trò chuyện với cô H. bán hoa trước cổng.

Ngày ngày, cô H. đi con xe máy đã cũ, đuôi xe lắp một một giá đỡ đâu đó khoảng dăm ba chục bó cúc vàng và đồng tiền cam, đỏ, đến trước cổng chợ bán cho kẻ lại người qua. Trên đuôi xe, cô gắn thêm một tấm xốp trắng, ghi dòng chữ “1 bó 15”.

“Ngày nào cô cũng đi bán hả cô?” – Tôi hỏi thăm.

“Đúng rồi con. Ngày nào cũng vậy, cô lo cho mấy đứa nhỏ ở nhà đi học, rồi 8 giờ sáng ra đây bán. Bán đến 9 giờ đêm cô về.”

“Những ngày mưa lớn quá thì cô vẫn đi bán hay cô nghỉ ở nhà đó cô?”

“Cô vẫn đi bán thôi con, mà sẽ… ế hơn ngày thường. Chứ hễ mưa lại nghỉ, thì tiền đâu mà sống!”

Tại ngôi chợ rộng lớn này, cô H. chỉ là một trong số hàng trăm người lao động ngoài trời có thu nhập phụ thuộc rất nhiều vào chuyện nắng, mưa.

“Có nhiều hôm mưa quá, không bán được, còn hoa đến hôm sau cô bán tiếp. Nhưng hoa bị cũ mất, khách lại không muốn mua.” – Cô H. tâm sự.

Sau khi trò chuyện với cô đôi câu, tôi ngước nhìn lên, thấy nền trời xám xịt. Xem chừng chỉ chờ một cơn gió mạnh thổi qua những đám mây đen, là nước sẽ đổ xuống, trắng trời.

Khoảng 2 phút sau, trời làm giông gió, rồi mưa tầm tã. Tôi và đồng nghiệp hoảng hốt vì không tìm được mái che nào xung quanh để trú cả.

Trong lúc đó, cô H. vội vã mặc áo mưa rồi căng lên chiếc dù to màu đỏ. Chúng tôi giúp cô cắm dù vào gốc cán đã được buộc cố định sẵn ở yên xe, rồi xin phép trú lại chỗ cô một lúc.

Tán dù che được hết cả xe và hoa của cô, vừa dư một chút để chúng tôi nép tạm. Ấy vậy, chiếc dù căng rộng vẫn không ngăn được những cơn giông liên tiếp tạt ngang.

Trong cơn mưa và gió mạnh, cô H. cố sức giữ chặt cán dù để gió không quật ngã tất cả phương tiện kiếm sống.

“Mấy ngày như vầy cực quá ha cô!” – Tôi nhìn cô, cảm thán.

Hình ảnh đầy nghị lực ấy thực sự khiến chúng tôi không khỏi khâm phục.

Đợi một chút để mưa bớt nặng hạt hơn, chúng tôi mua ủng hộ cô một bó hoa đồng tiền đỏ, rồi cảm ơn cô và mặc áo mưa ra về.

Từ xa xa, tôi ngoái nhìn lại, thấy hình ảnh cô H. ngày càng nhoà dần trong cơn mưa – một người phụ nữ bé nhỏ vững chãi bám trụ dưới tán dù đỏ.

Ẩn trong tán dù ấy là một cuộc đời mưu sinh.

Thúy An